*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edior: demcodon
Sở Từ vừa nói ra những lời này tiếng la của dì Tiền đột ngột dừng lại, đôi mắt mở to và giữ im lặng.
Bà cũng không ngốc, rõ ràng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
"Tao cũng chỉ nhờ thằng ba gây sự với mày thôi, không ngờ nó lại đánh mày! Nếu tao biết sớm sẽ xảy ra chuyện này, dù sao tao cũng không sẽ nhờ thằng ba ra tay!" Dì Tiền cũng nhận ra và vội vàng nói.
Nói cũng là lời nói thật lòng. Phiền phức trong mắt bà rất đơn giản, chính là làm cho thằng ba gây rắc rối khi Sở Từ đang buôn bán. Ví dụ như giả làm khách hàng ăn phải sâu gián, gây ra một số ảnh hưởng xấu đến quán ăn của Sở Từ, làm cho nàng sứt đầu mẻ trán cũng đủ rồi. Nếu biết thằng ba nửa đêm mang theo nhiều người như vậy đi trộm đồ thì bà nhất định sẽ đảm bảo không có ai trong quán trước khi chuyện xảy ra, nhiều nhất làm cho Sở Từ tổn thất một số tài sản, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến làm cho bọn họ đánh đầu rơi máu chảy.
Khương Lệ Châu đứng bên cạnh nghe nói như thế đều sợ hãi. Vừa rồi cô cũng nhìn thấy công an bắt người qua cửa sổ. Nhưng căn bản sẽ không nghĩ nhiều. Đột nhiên cảm thấy mình xong rồi.
Dù sao cô ở trong quán với mợ, cho dù là ai đi chăng nữa cũng cảm thấy cô đứng bên phe mợ, chưa chắc còn có thể cảm thấy là cô và mợ đưa ra chủ ý xấu. Nhưng trời đất chứng giám, cô thật sự không biết...
Làm sao bây giờ? Lỡ như Sở Từ trực tiếp bắt hai mợ cháu cô đến đồn công an thì sao? Nếu thật sự làm như vậy, đừng nói cô không thể đi học tiếp. Sau này cũng không thể đi lấy chồng được.
"Tôi... tôi không biết! Sở Từ, tôi thật sự không biết chuyện này. Xin lỗi! Tôi thay mợ xin lỗi cô, cầu xin cô đừng truy cứu trách nhiệm." Khương Lệ Châu sốt ruột nói, nước mắt nước mũi chảy dài.
Sở Từ chỉ liếc cô một cái cũng không có quan tâm. Khương Lệ Châu là người không có trí tuệ, biết rõ dì Tiền không phải người tốt còn đi theo suốt cả ngày. Tương lai bị bán chỉ sợ còn phải đếm tiềm giúp dì Tiền. Loại người như thế, tốt hơn là nàng tránh xa một chút, miễn cho bị lây bệnh ngu này.
"Mày muốn thế nào, Sở Từ? Cho dù tao đồng ý giải quyết riêng, mày cũng không thể rao giá trên trời. Dù sao thằng ba đi trộm đồ cũng không phải tao xúi giục, trách nhiệm của tao cũng không lớn như vậy. Hơn nữa mấy ngày trước tao mới thua mày 1000 đồng, đến bây giờ vẫn chưa trả hết. Trong tay cũng không còn tiền, mày đòi tiền nhất định là không có." Dì Tiền lại nói.
"Ai nói tôi muốn tiền?" Sở Từ nhướng mày đi tới, nhìn dì Tiền vẫn còn ngã dưới đất, càng thêm chán ghét vẻ mặt thiếu ăn đòn của bà, vừa nhấc chân lên trực tiếp nhắm ngay đầu gối của bà đạp qua, đột nhiên một tiếng "răng rắc" vang lên. Dì Tiền hú hét lên một tiếng.
Chuyện lớn như vậy cũng không phải không thể làm cho dì Tiền ngồi tù mấy năm. Nhưng nàng cũng không muốn làm như vậy.
Trong tù có ăn có uống, dì Tiền cũng không phải người lười biếng. Cho nên chỉ cần bà nghe lời thì cuộc sống của bà ở trong đó cũng không quá tệ. Cho nên chi bẳng giải quyết riêng làm cho bà trải nghiệm
//